DÒNG CHẢY THỜI
GIAN
Trên dòng chảy miệt mài của thời gian, con người có những
phút lắng đọng, lòng bồi hồi nhìn về miền
xa thẳm.Thấp thoáng, len lỏi trong màn sương kí ức, mờ mờ ảo ảo tôi lại tìm thấy
chính mình mà ngỡ mới hôm nào đây thôi.
Sáu năm về trước, khi tôi còn là một cô bé chập chững
mới bước vào lớp1, khi miệng còn ê a bài hát “ngày đầu tiên đi học” và vội bước
cùng mẹ đến trường. Lúc đó tôi cứ nghĩ trường là nơi mà có nhiều đồ chơi đẹp, ở
đấy tôi sẽ gặp được rất nhiều bạn và chẳng thể thiếu người cha , mẹ ở bên cạnh
tôi. Nhưng rồi tôi bỗng giật mình, hoảng hốt, hàng nước mắt rưng rưng khóe mắt
rồi chợt vỡ òa khi mẹ buông thõng tay tôi khi vừa tới cổng trường, trước mắt
tôi là một thế giới rất mới. Rồi nhẹ nhàng một bàn tay mềm dịu nắm lấy tôi và mẹ
cũng thì thầm bên tai “ thầy cô sẽ là người cha, người mẹ thứ hai khi con ở trường”
.Đến bây giờ tôi mới hiểu hết câu nói của mẹ.
Kỉ niệm ngày đầu tiên- ngày đánh dấu một bước ngoặt lớn
trong cuộc đời của tôi cứ mãi không sao xóa nhòa. Sáu năm ngồi trên ghế nhà trường, thầy cô với một
tình yêu tha thiết tụi học trò nghịch ngợm, một sự đam mê với nghề nghiệp hay
là một
trách nhiệm lớn lao của một người lái đò cần mẫn đã chắp cánh cho chúng
tôi bao khát vọng, dạy cho tôi cách chấp nhận thất bại và vươn tới thành công.
Và còn nhiều nhiều hơn nữa… chẳng sao kể hết. Một sớm mai mùa thu, khi lật vội
mấy trang lưu bút tìm về miền kí ức , nhớ như in từng ánh mắt nụ cười, lời giảng
của thầy rạo rực trang sách, buồn vui len lỏi từng lớp học,.. Tiếng trống trường
lại cất lên khi đàn ve dạo khúc nhạc chia li bồi hồi, hàng phượng vĩ lúc bấy giờ
sao mà trầm lặng đến lạ.Tôi sợ lắm, sợ mùa hè buồn da diết khi không còn bạn bè
với cốc, bưởi, ô mai … ngồi chém gió, sợ phải xa những người mẹ, người cha thân
mến ấy. Dù là ai trong xã hội này, từ già đến trẻ, giàu đến nghèo đều được lớn
lên trong sự dạy dỗ của thầy cô. Vậy mà mấy ai trong chúng ta hiểu được công
lao thầm lặng đó. Thầy cô là những người cần mẫn, một bệ phóng vững chải cho
chúng ta vào đời. Thầy cô còn là một người làm vườn đầy nhiệt huyết ươm mầm và
đợi đến lúc nó tỏa hương, kết trái cho xứng đáng với công lao của thầy cô. Các
bạn hãy nhớ rằng: chẳng loài hoa nào trong vườn hoa đó đẹp bằng loài hoa học
trò chúng ta đâu. Vì thế chúng ta phải cố gắng làm cho khu vườn ấy thật thú vị:hoa
thơm, cỏ lạ tô điểm hết tất cả khu vườn của cô, thầy ạ. Thầy cô là vậy đó, cho
đi là hạnh phúc . Trường còn là nhà, một ngôi nhà ấm áp : thầy cô là cha mẹ, bạn
bè là anh em ,.... Họ luôn cố gắng để tạo ra một ngôi trường Lý Tự Trọng hoàn
thiện. tiếp nối các thế hệ đi trước, đã và
sẽ cố gắng, phấn đấu phát huy
truyền thống yêu nước, tinh thần ham học hỏi của anh hùng Lý Tự Trọng.Thật tự hào khi tôi cũng
là học sinh của ngôi trường này.
Cảm ơn thầy cô! Cảm ơn vì đã cho con biết được tầm
quan trọng của việc học tập.Cảm ơn vì đã định hướng và thay đổi cuộc đời của
bao thế hệ. Lời thầy cô chẳng bao giờ con quên. Có lần con nghe một câu nói rất
hay: Nếu được ví như một nốt nhạc, thầy cô là nốt trầm xao xuyến, êm đềm nhưng
dai dẳng. Nếu là một âm thanh thì thầy cô sẽ là tiếng sáo vi vu những giai điệu
nhẹ nhàng, khó quên. Và nếu là một thứ vật chất không tồn tại thì thầy cô sẽ là
một cơn gió nhẹ thoảng qua lặng lẽ, mang yêu thương, thì thầm bên tai những âm
vang vọng mãi trong cuộc đời mỗi người. Thầy cô chúng tôi là vậy đó! Các bạn cũng
đừng quên rằng “thời gian là dòng sông không bao giờ chảy ngược”. Nó sẽ mang
theo tất cả trong một ngày nhất định, vậy hãy cố gắng tỏ lòng biết ơn thầy cô,
đừng để những kỉ niệm đẹp này trôi qua một cách nhanh chóng.
“Công cha, nghĩa
mẹ, ơn thầy”
LÊ
KIM NGÂN – Lớp 7/6
CHUYỆN ÔNG NHỚ THẦY
Bây giờ ông nội già rồi
Mà sao mãi mãi ông tôi nhớ thầy
Chắc rằng trước, mỗi ngày đi
học
Thầy dạy ông “Bán tự vi sư”
Bây giờ tuổi ngoài sáu mươi
Sao ông quên được ơn sư ban đầu
Người Việt Nam có sau, có trước
Nghĩa thầy trò bất diệt vô
biên
Vào trường học lễ đầu tiên
Tôn sư trọng đạo, Bách niên đời
đời
Ôi đau xót, cái thời hiện tại
Có học trò tai hại làm sao
Gặp thầy chẳng muốn hỏi chào
Qua cầu rút ván, có bao nhiêu
người
Ngẫm nghĩ lại thấy đời bạc
nhược
Đã làm thầy, chẳng được kính
yêu
Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn học được chữ, phải yêu lấy
thầy
Chuyện lễ phép, xưa nay là vậy
Các bạn ơi ! Xin hãy lưu tâm
Nhân ngày nhà giáo hằng năm
Tôi xin kể lại chuyện ông nhớ
thầy.
HOÀNG
MINH TÍN – Lớp 7/6
THĂM LẠI CÔ XƯA
Em về thăm cô
Một chiều gió lộng
Dẫu không heo may
Mà lòng xao xuyến
Em về thăm cô
Đường trơn ngõ hẹp
Râm bụt rào thưa
Vẫn hồng sắc thắm
Em về thăm cô
Tóc đen giờ bạc
Bên hàng hiên xưa
Cô ngồi lặng thầm
Cô ơi ngày xưa
Một thời yêu dấu
Bao ân tình kia
Dành trọn cho em
TRẦN HỒ
KHÁNH LINH – Lớp 7/6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét